Yoon – đó là 1 cậu bé đang sống trong ngôi nhà đầy ấm áp của gia đình. Cậu là con một nên rất được cưng chiều và thương yêu. Tuy vậy, cậu cũng là 1 đứa con ngoan, rất hiếu thảo lại học hành chăm chỉ , nhưng tính tình hay nhút nhát thường bị bạn bè trêu chọc.
Hôm ấy, cậu đi học về cầm một tờ giấy kiểm tra với con số 10 điểm đỏ chói khiến cậu mừng rỡ, chỉ muốn về nhà thật nhanh để khoe với bố mẹ. Cậu mở cánh cổng, chạy xồng xọc vào nhà. Bỗng nhiên cậu bước từng bước chậm rãi khi nghe có tiếng cãi vả. Đó là tiếng của bố mẹ cậu. Họ cãi nhau ? Ko thể !Từ trước đến giờ, cậu chưa từng thấy bố mẹ cãi vả 1 lần nào. Nhưng sao hôm nay lại…? Cậu đứng nép sau cánh cửa để nghe ngóng.
– Ya! Tại sao cô lên công ty mà không báo với tôi trước hả ?
– Hơ? Anh là người có lỗi mà lại dám nạt nộ tôi sao ? Nếu báo trước thì tôi sẽ không thấy được cảnh tượng đó rồi . Tại sao anh lại hôn cô thư ký đó ? Uê ? Tại sao chứ?… hức….hức – Có lẽ mẹ cậu đang khóc
– Aisss!!!! Cô đừng có ở đó mà khóc lóc,chắc cô không có lỗi sao ? cô đừng tưởng tôi không biết, mấy hôm tôi đi công tác cô đã cùng thằng bồ của cô vào khách sạn…
*crộp crộp*Tiếng 1 vài đồ vật bị vỡ do mẹ cậu hất xuống bàn: “Được ! Nếu đã vậy thì ly dị đi ! Còn đứa con, tôi nhường cho anh đó?” “Con ? con á ? Cô đừng có đùng đẩy trách nhiệm! Chính cô đã lụm nó về nuôi vì số tiền bảo hiểm cơ mà, thế cô tự nuôi đi ! Không thì tìm ba mẹ ruột của nó rồi trả lại, chứ tôi không chịu trách nhiệm đâu nhá !”. Rồi bố cậu bước vội lên lầu thu dọn đồ đạc.Cậu mở cánh cửa ra đi vào trong từng bước nặng nề, từng giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má cậu. Mẹ cậu hốt hoảng: “Con…con…đã nghe hết rồi sao?… Yoon àh !” cậu không nhìn lấy mẹ một lần mà đi thẳng vào phòng như một con người vô hồn.*Rầm* Cậu ngã quỵ xuống, đập lưng vào cánh cửa 1 cách mệt mỏi,cậu vội lau đi nước mắt:” Mày phải cố lên, mọi chuyện không phải như thế đâu, chỉ là giấc mơ thôi.Đúng không ?”, cậu vội lên giường cố gắng ngủ để khi thức dậy, đây chỉ là giấc mơ. Nhưng không thể vì cậu biết đó là sự thật. Bây giờ trong cậu khó chịu lắm, mệt mỏi lắm. Những câu nói ấy, cứ lập đi lập lại mãi trong đầu cậu, đầu cậu giờ đau lắm nhưng tim cậu càng nhức nhói biết bao khi biết được họ không hề yêu thương cậu như cậu từng nghĩ, cậu chỉ là một đứa con nuôi, cậu bị bố mẹ ruột ghét bỏ, giờ đây cậu chẳng là gì cả. Cậu vò nát tờ giấy trên tay,vì giờ nó đã không còn ý nghĩa gì với cậu nữa.
Sáng hôm sau, cậu thức dậy… àh không, vì cậu đã có ngủ đâu, mắt cậu đã sưng lên vì khóc cả đêm. Bước ra khỏi căn phòng đó,thật yên tĩnh, thật trống vắng, trong nhà không có bất cứ ai ngoài cậu.Cậu bước xuống bếp, trên bàn trông trơn. Cậu nhớ đến cảnh tượng hàng ngày trên bàn đó là một dĩa trứng ốp la cùng ổ bánh mì mà mẹ làm cho cậu. Cậu nhếch mép, cười 1 cách đau khổ:”Mẹ ơi !… *Hơ* nhưng ai là mẹ mình cơ chứ, 1 kẻ sinh ra mình để rồi đem bỏ, 1 kẻ nuôi dưỡng mình chỉ vì số tiền bảo hiểm, đến 1 lá thư,bà ấy cũng hề để lại”.Rồi cậu quay lưng bước vào phòng.
*Trường học
Giữa giờ ra chơi, cậu và JinWoo đang làm bài tập.
Jinwoo:”này Yoon! Ba tớ vừa mua cho tớ chiếc xe đạp để đi học cho tiện này” “Ừ” Bỗng cậu rơi nước mắt. Thằng bạn hố thoảng: “Chuyện gì thế Yoon?” “ hix…hix…Tớ đã nghĩ rằng tớ sẽ ổn, nhưng tớ không làm được, tớ thất bại rồi, tớ mất hết tất cả rồi Woo àh !!!! *T_T*” Rồi cậu đã kể hết mọi chuyện cho cậu bạn nghe, vì đó là người mà cậu tin tưởng nhất bây giờ. Sau khi kể xong, có lẽ cậu cảm thấy tốt hơn.
Về nhà, ăn cơm, làm bài tập, xem tivi,… chỉ 1 mình cậu, cảm giác cô đơn,lạnh lẽo lại kéo đến. Giờ đây cậu không biết cha mẹ ruột của cậu là ai ? Cha mẹ nuôi của cậu đang ở đâu ?đang làm gì ? họ có nghĩ đến cậu không ? Bỗng những ý nghĩa đó xóa tan hết .Cậu lại cảm thấy ghét họ lắm, , ghét tại sao họ lại sinh ra cậu để rồi bỏ rơi, ghét cách họ yêu thương giả tạo,…
Rồi lại 1ngày mới bắt đầu với cậu, hôm nay cậu đã vui hơn rồi, không còn ủ rũ nữa, đã biết tự lo rồi, chững chạc rồi. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ tốt đẹp,nhưng…. Khi cậu bước vào lớp, bao nhiêu con mắt chỉ đổ về phía cậu, mọi người bàn tán xôn xao. Cậu đã nghe được một và icâu: “Thì ra cậu ấy chỉ là con nuôi”“Nghe nói ba mẹ thắng đó đã li dị vì chuyện ngoại tình” “không biết ai nuôi nó nữa ?” Khóe mắt cậu cay cay, cậu nhìn thẳng vào Jinwoo với ánh mắt đầy căm hận*tại sao cậu phản bội tớ*, cậu bỏ chạy khỏi trường. Jinwoo đã chạy theo nhưng không đuổi kịp.
Bỗng cậugặp 1 đám du côn, bọn nó đang chặn đường cướp tiền đám nhóc học sinh…Như thường lệ cậu sẽ bỏ chạy, nhưng hôm nay lại không. Cậu đứng nhìn bọn nó một lúc rồi bước tới gần: “Anh…anh… có thể cho em đi theo anh được không ?” “Gì ??? Sao đây, bị đuổi rồi àh ? Muốn theo anh mày thì làm thử cho tao coi. Lại đó và cướp tiền thằng đó đi, nó không đưa thì cứ đánh.” Cậu đã làm theo lời tên đó, từ hôm ấy cậu cũng đi theo bọn chúng. Tập tành hút thuốc, uống rượu,phá xe người ta, cướp giật,… những chuyện cậu chưa bao giờ làm và luôn luôn cho là xấu xa , nhưng giờ đây cậu lại làm những chuyện xấu xa đó. Vì cậu muốn những con người ác độc kia phải hối hận vì khiến cậu trở nên như ngày hôm nay…
1 năm sau,cậu cùng 1 nhóm đi vòng vòng khu hẻm để cướp. 1 cô gái rất xinh đi ngang qua đó, bọn chúng đã để ý và đi theo cô gái đó đến nơi vắng. Bọn chúng đè cô xuống, lột hết đồ của cô gái ra và làm những hành vi đồi bại, cô gái la thất thanh nhưng không một ai nghe thấy. Chỉ có cậu là người không tham gia vào và đứng canh chừng cho bọn chúng,cậu không dám quay mặt sang nhìn. 1 thằng trong đó có lẽ đã thỏa mãn được thứ mình muốn nên bước ra : “Này! Để tao canh cho, mày zô mà hưởng thụ đi! Em ấy*ngon* lắm”
– Thôi khỏi, tao không thích – Cậu rút điếu thuốc ra và hút
thằng đấy giật điếu thuốc trên tay cậu:”Mày sợ àh? Nếu mày không làm thì từ nay đừng đi theo bọn tao nữa, cút đi !”
Cậu quay vô, nhìn thấy cô gái đang bị đồng bọn cậu hãm hiếp, cậu chỉ muốn quay lưng đi.Nhưng nếu như thế, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi nhóm của tụi nó, cậu bước đến gần chỗ cô gái ấy. “Mày zô đi, nhanh lên” từng tiếng nói xúi giục cậu. Không còn lựa chọn nào khác, cậu đành phải…
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!Cậu đã lựa chọn chạy khỏi đó, vì cậu không thể làm chuyện tồi tệ như thế được.cậu chạy thật nhanh để không bị bọn chúng bắt được. Đến con đường lớn, cậu gọi người vào giúp cô ấy rồi cậu lại bỏ chạy lên một sân thượng rất cao gần đó. Cậu leo qua lang cang, ngồi bệt xuống thềm . Cậu nghĩ về những chuyện xấu hổ mà mình đã làm trong 1 năm qua. Rồi nghĩ đến Cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi… mấy người họ đều bỏ rơi cậu, không quan tâm đến cậu. Bạn thân ? cậu đã chỉ tin tưởng mỗi cậu ấy,nhưng sao cậu ấy lại làm thế với cậu. Bạn bè, ai cũng kì thị, đồn đãi về cậu.Cậu bước vào con đường sa ngã này cũng là vì bọn họ, vì bọn họ !!!!!! Cậu ghét cuộc đời này, ghét những gì cậu đã làm, cậu ghét người sinh ra họ, cậu ghét ông trời , ghét mọi thứ , ghét cả chính bản thân cậu*lộp độp lộp độp*một giọt, hai giọt, ba giọt,… rồi 1 trận mưa trợt ào xuống hòa cùng những giọt nước mắt của cậu. Bây giờ, điều duy nhất cậu có thể làm là rời khỏi thế gian này, cậu đứng dậy bước chân ra bậc thềm, để cơ thể mình được bay dưới mưa.*Độp* thi thể cậu rơi xuống mặt đất, với một vũng máu đang bị nước mưa trôi đi. Cậu đã chết…mọi chuyện dường như đã kết thúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau,Tại trường học
Jinwoo:Chào cậu ! Lâu rồi ko gặp nhỉ ? *Im lặng* Cậu còn giận tớ sao ? Thôi, tớ vào học nhé bye ! *ngươi đó Vẫn im lặng*
Trong lớp học.
1 bạn học: Jinwoo này!! Yoon từng học chung với mình vừa nhảy lầu tự tử hôm qua đấy .
Jinwoo: Cậu cứ đùa, sao có thể ….?
Jinwoo vội giật tờ báo trên tay của bạn đó. “Chuyện gì zậy ? Zậy người mình vừa gặp ban nãy …..???? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Viết dựa theo cuộc đời của một ai đó (*)
——————————————————————————————————End.
#KunACEs